Nếu ai đó hỏi anh ta đã làm gì, anh ta sẽ nói ngay: “Nếu có thể, tôi ước gì mình có thêm một người anh em sinh đôi”.
Anh ta thật sự là một người năng nổ, tháo vát. Nếu ai đó vừa trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, căng thẳng, Mike sẽ nói với họ về những mặt tốt đẹp của mọi chuyện.
Một hôm, tôi đến gặp Mike và hỏi:
- Anh lúc nào cũng là một người nhiệt tình, năng động. Làm sao anh có thể làm được điều đó ?
- Mỗi sáng thức dậy tôi tự nhủ rằng: Mike, cậu có hai sự lựa chọn, hoặc là lúc nào trông cũng vui vẻ, hoặc là lúc nào cũng ủ rũ, cau có. Dĩ nhiên là tôi chọn sự vui vẻ. Mỗi khi có chuyện gì đó không hay xảy ra, tôi có thể hoặc trở thành nạn nhân hoặc là rút ra bài học từ chuyện đó, và tôi chọn những bài học từ các sự cố ấy. Mỗi lúc ai đó đến gặp tôi để phàn nàn chuyện gì đó, tôi đã có thể chọn lựa hoặc ngồi lặng im lắng nghe họ phàn nàn, ca cẩm hoặc chỉ cho họ thấy những mặt tốt, những điều tuyệt vời của cuộc sống. Và tôi chọn cách thứ hai.
- Đúng đấy, nhưng mà không dễ thực hiện đâu – Tôi phản bác lại.
- Anh nói không sai. Cuộc sống là một chuỗi những cơ hội. Khi bạn cắt bỏ hết những thứ tạp nham xung quanh, bạn sẽ thấy mỗi trường hợp, mỗi hoàn cảnh là một sự chọn lựa. Bạn có thể chọn lựa cách mình phản ứng thế nào đối với mỗi trường hợp cụ thể. Bạn cũng có thể lựa chọn xem mọi người ảnh hưởng thế nào đến tính khí của bạn. Bạn chọn lựa mình sẽ là người vui tươi hoặc luôn cau có. Điều cốt lõi: đó là sự chọn lựa cho chính cuộc sống của bạn.
Không lâu sau đó, Mike và tôi mất liên lạc nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về anh ta và về những gì Mike đã nói mỗi khi tôi phải đứng trước một sự lựa chọn nào đó.
Vài năm sau, tôi nghe tin Mike đã gặp phải một tai nạn nghiêm trọng, rơi từ một tháp truyền hình cao hơn 20m xuống mặt đất. Sau 18 giờ phẫu thuật và nhiều tuần nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Mike được đưa về nhà với một thanh kim loại ở phía sau lưng (giúp lưng anh không bị gập xuống). Sáu tháng sau khi Mike gặp tai nạn, tôi đến thăm anh.
Khi nghe tôi hỏi về vụ tai nạn đó, Mike kể:
- Các nhân viên y tế thật tuyệt vời. Họ không ngừng nói rằng tôi sẽ ổn, sẽ khỏe lại. Nhưng khi họ đẩy tôi vào phòng cấp cứu, nhìn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt họ tôi thật sự sợ hãi. Trong mắt họ, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng thần chết. Tôi biết tôi cần phải làm điều gì đó.
- Và anh đã làm gì ? – tôi hỏi.
- Lúc ấy, một y tá to béo đã xuất hiện và thét thật to vào mặt tôi, hỏi tôi có dị ứng với bất cứ thứ gì hay không. “Có”- tôi thều thào. Các bác sĩ và y tá đều ngừng làm việc để quay sang nhìn tôi. Lấy hết sức lực, tôi cố gắng nói lớn: “Trọng lượng”. Bỏ qua những tiếng cười của họ, tôi nói thêm: “Tôi chọn lựa sự sống. Hãy phẫu thuật cho tôi như thể tôi vẫn còn sống, không phải đã chết”.
Mike đã sống, đó là nhờ tài năng tuyệt vời của các y bác sĩ và cũng nhờ ý chí, phong cách sống của anh khiến người khác phải kinh ngạc. Mike đã cho tôi bài học rằng mỗi ngày chúng ta đều có những sự lựa chọn để sống một cách đầy đủ nhất. Sau cùng, thái độ sống vẫn là tất cả.
Tác giả: Rosesun
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Học không hành không thành chi cả Hành không học khó phá vô minh !